Ngày
16.11 tây vừa rồi, nhiều tờ báo, và nhất là các trang mạng xã hội, đưa tin một
bác sĩ đã chết do vi rút Vũ Hán, quen gọi với cái tên dịch Covid-19. Người ấy
là bác sĩ Lương Lễ Hoàng.
Khi
còn bé, tôi có niềm tin ngây thơ đinh ninh rằng đã là bác sĩ thì không bao giờ
bị bệnh, và rất khó chết. Cũng muốn sau này mình nhớn lên thành bác sĩ để khỏe,
sống lâu hơn mọi người. Nhưng học hơi bị dốt, nhất là các môn toán lý hóa sinh,
nên cuối cùng chỉ được làm con bệnh cho các bác sĩ chữa.
Suốt
bao nhiêu năm với lứa chúng tôi, hình ảnh bác sĩ luôn đẹp đẽ, cao cả, thiêng
liêng, bởi họ vừa tài giỏi, vừa có đức hơn các tầng lớp khác. Những Tôn Thất
Tùng, Hồ Đắc Di, Nguyễn Trinh Cơ, Phạm Ngọc Thạch, Đặng Văn Chung, Đặng Văn
Ngữ, Trần Hữu Tước, Đỗ Xuân Hợp, Phạm Biểu Tâm… được coi như những đấng bậc,
những idol của xã hội. Nói gì thì nói, người Pháp đã đào tạo cho xứ ta đội ngũ
thầy thuốc bác sĩ toàn vẹn tới mức sau này chế độ mới không làm được vậy.