Đọc bài viết của nhà
báo Phạm Toàn được báo Vietnamnet trích đăng với tựa đề:"Không nên quá kiêu ngạo nghĩ mình mãi
là thầy", thú thật là tôi có cảm giác bế tắc như đụng đầu vào bức
tường chặn lối lên phía trước, trông thấy ẩn hiện, nhưng không có cách nào
qua để bắt lấy nó. Loáng thoáng hiểu điều ông muốn nói, chờ để được giải
thích, hoặc sẽ có gì rõ hơn ở phía sau. Nhưng đọc mãi, cho đến hết, cuối cùng
không thấy có và cảm giác bế tắc tới uất ức, bất lực. Những triết lý trừu
tượng, tối nghĩa, những khái niệm mông lung lơ lửng.
Có
thể một nhà giáo uy tín và nổi tiếng mà có khó khăn trong cách diễn
đạt ý tưởng của mình? Thế thì làm sao là làm nghề giáo được? Làm sao truyền
dậy?
Câu
trả lời nằm ở chỗ khác!
Làm
thế nào để có một nền giáo dục đa chiều trong một chế độ chính trị
độc quyền chân lý? Làm sao khai phóng tư duy trong một thế giới thông tin
bị sàng lọc một chiều? Làm sao thông với vũ trụ trong một không gian đóng
kín?
Ông
Phạm Toàn cố diễn đạt một cái gì đó. Người ta cố gắng hiểu rằng cái gì đó là cái
vĩnh cửu vượt ra khỏi giới hạn của thời gian, nghĩa là nền giáo dục không lấy
triết lý đương thời làm khuôn khổ. Cái đương thời rồi sẽ chết, hoặc ít nhất
cũng biến hóa, trong khi nền tảng của nền giáo dục có căn bản bất biến. Cái bất
biến đó là bản năng tự hoàn thiện mình bằng năng lực tự nhiên của con người.
Năng lực tự nhiên và bản năng tự hoàn thiện là cái vẫn tồn tại sau tất cả những
áp lực nhân tạo chỉ xuất hiện trong một không gian và thời gian nhất định có
hạn.
Nói
cho rõ ra thì là thế này: Hãy vượt ra ngoài sự trói buộc bởi tư duy giáo dục
cộng sản để quay trở lại với bản chất con người. Có phải Nhà giáo định nói
vậy không?
Đấy
có thể là điều mà nhà giáo Phạm Toàn muốn «bắn» tới những đồng nghiệp có trách
nhiệm của ông? Nhưng giáo dục là sự minh bạch, rành mạch, rõ ràng và
chuẩn xác về phương pháp tư duy. Ông muốn mọi người phải hiểu và phải làm một
điều đang bị cấm kỵ bởi những thế lực quyết định sinh mệnh của họ và của chính
ông. Nhưng ngay nói thẳng những điều đó ra, ông cũng còn chưa dám. Nói những
điều không dám nói, thì những điều nói ra trở thành tối nghĩa và khó
hiểu. Muốn nói về màu đen, nhưng sử dụng ngôn ngữ dùng để diễn tả một mầu
không đen, và lại muốn trách người xem sao không thấy nó đen. Đó là bi kịch cuả
ước vọng khai phóng, cũng chính là bi kịch của nền giáo dục
thời cộng sản hiện đại trong lốt nhà giáo dục.
Không
biết có ai cùng cảm giác bế tắc khi đọc bài viết của nhà giáo Phạm Toàn không,
xin đọc ở đây:
«Không
nên quá kiêu ngạo nghĩ mình mãi là thầy »
Nhà giáo Phạm Toàn đã
khẳng định như vậy trong bài viết gửi tới hội thảo giáo dục 2017 do Ủy ban Văn
hóa, Giáo dục, Thanh niên, Thiếu niên và Nhi đồng Quốc hội tổ chức sáng
23/9. VietNamNet xin trích đăng bài viết này.
Vấn đề
Chúng ta đang bàn bạc
về sự nghiệp giáo dục của dân tộc.
Chúng ta đang bàn bạc
về công việc lớn lao này trong nỗi lo lắng và tinh thần trách nhiệm.
Lo lắng và trách nhiệm
đè nặng lên vai từng cá nhân có mặt ở hội thảo này và chúng ta còn gánh nặng cả
những nỗi ưu tư của biết bao con người vắng mặt tại đây, trong đó có những nhà
khoa học và có cả những phụ huynh có con em đi học.
Và không chỉ có thế,
vắng mặt hôm nay nhưng luôn luôn có mặt, còn là tổ tiên chúng ta, những ân nhân
đã giao lại đất nước này cho chúng ta và còn là cả những bé em sẽ ra đời trên
mảnh đất thiêng liêng này, những thế hệ của trăm năm, của nghìn năm sau.
Không ai buộc chúng ta
phải lo lắng và phải có trách nhiệm như vậy. Tự chúng ta từng người từng người
mang nỗi lo và trách nhiệm đó, đơn giản vậy thôi.
Chúng ta nhất trí
trong nỗi lo và tinh thần trách nhiệm.
Nhưng chúng ta lại rất
khó nhất trí trong giải pháp cứu nguy, chấn hưng sự nghiệp giáo dục của dân
tộc.
Và nỗi bất đồng to lớn
nhất lại rơi vào một điều cốt lõi của mọi điều cốt lõi: tư duy về giáo dục.
Cái bất biến của giáo
dục
Chọn lựa thứ nhất là
đi tìm một cái nút bấm mà nếu tác động vào điều bất biến đó thì mọi việc sẽ
hanh thông.
Chọn lựa thứ hai là sa
đà vào những điều khả biến với vẻ ngoài đầy hấp dẫn, nhưng sẽ làm ta rơi vào
một cái bẫy mê hồn trận.
Chọn lựa thứ nhất dẫn nhà
giáo dục và các lực lượng xã hội khác đến với trẻ em - người học như một mục
tiêu bất biến. Nó bất biến vì nó nằm trong tầm tay xử trí của nhà giáo dục.
Chọn lựa thứ hai dẫn
các nhà cải cách đến những vấn đề thuộc về thể chế, nằm ngoài tầm tay xử lý của
nhà giáo dục.
Cả hai lựa chọn đều là
hai cuộc đại phiêu lưu. Không có lựa chọn nào dẫn đến thành công "thần
tốc" hết. Nhưng chọn lựa thứ nhất sẽ tạo ra một sự thâm canh - cũng hệt
như thâm canh trong sản xuất nông nghiệp - trong khi chọn lựa thứ hai cũng tương
tự như đi tìm
cách thay đổi chế độ tô thuế.
Có điều "thâm
canh" trong sự nghiệp giáo dục sẽ tạo ra một cái nền màu mỡ, để một trăm
năm nữa (có khi lâu hơn thế) sẽ có những sản phẩm mà những bậc thầy ngày hôm
nay không sánh kịp. Con hơn cha, trò hơn thầy, đó là mơ ước của công cuộc thâm
canh vào cái bất biến cần được tư duy đổi mới giáo dục nhận ra ngay ngày hôm
nay: trẻ em.
Nghịch lý cõng người
khổng lồ
Nhà cải cách giáo dục
đúng sẽ thành công nếu trong tư duy giáo dục và dạy học họ luôn nghĩ rằng mình
đang cõng trên vai những người khổng lồ. Không nên quá kiêu ngạo để luôn luôn
nghĩ mình mãi là thầy, mãi mãi là người khổng lồ để các em đứng lên vai.
Ấy thế nhưng, ở nơi
đây và vào lúc này, họ vẫn đang là thầy. Nghịch lý là ở chỗ đó. Khi tư duy để
tìm cách cứu nguy nền giáo dục hiện thời, chúng ta luôn luôn đứng trước hai
cách chọn lựa.
Diễn đạt theo cách
khác sẽ nói như sau: nhà cải cách giáo dục như những chú lùn có sứ mệnh tạo ra
những con người cao ráo hơn mình. Khi chúng ta đang nhắc lại những khái niệm
như tự do hoặc khai phóng vô tình hay hữu ý, ta đang thực hiện một phương thức
bất biến chi phối công việc đào tạo những người khổng lồ.
Vì thế, đừng có nghĩ
nền giáo dục được ta lên kế hoạch chấn hưng sẽ đào tạo những học trò có vài ba
năng lực nào đó cộng với dăm bẩy giá trị nào đó rập theo tiêu chuẩn biến động
của những chốn vu vớ nào đó.
Một cách khiêm nhưng
đủ tự tin như một nghịch lý, chúng ta hãy tổ chức sự trưởng thành của cái đối
tượng bất biến mà chúng ta đang phục vụ bằng việc vun trồng bằng chính bàn tay
tầm thường của chúng ta ở đây và ngay lúc này.
Mục tiêu tổ chức sự
trưởng thành của trẻ em, đến lượt nó, cũng thành một điều bất biến trong tư duy
giáo dục. Không phải là tổ chức cuộc chạy đua học giỏi mà tổ chức sự trưởng
thành về tâm hồn, về trí tuệ, về lối sống của một nhân cách đúng nghĩa.
Những sản phẩm mang
tầm vóc trưởng thành đó sẽ phải là những con người có một năng lực bất biến -
năng lực tự học - và tự học để tự lập thành người Việt Nam chính hiệu.
Lộ diện giải pháp
Cuối cùng, "trăm
dâu đổ đầu tằm", dù chọn đi theo cách tư duy nào và theo lý thuyết trời
biển gì đi nữa thì cũng phải trình ra xã hội bộ chương trình và bộ sách giáo
khoa.
Đến lượt chúng, những
công cụ này cũng sẽ phải thể hiện một tầm tư duy giáo dục dựa trên những điều bất biến.
Đặt câu hỏi đơn giản
hơn: chương trình và sách giáo khoa có tuổi thọ dài, thậm chí rất dài hay là
chúng cứ bị thay đổi luôn soành soạch theo tuổi đời từng dự án?
Xin nói luôn để đỡ mất
công chờ đợi: Chương trình và sách giáo khoa cũng phải bất biến. Điều này hoàn
toàn trái với những phát ngôn đương thời cho rằng sách giáo khoa trên thế giới
cũng chỉ tuổi thọ dăm mười năm.
Ta hãy cùng lý giải về
tính bền vững của chương trình giáo dục phổ thông và sách giáo khoa cho học
sinh phổ thông. Chúng sẽ bền vững và có tuổi thọ dài vì những lý do sau:
- Chúng thể hiện cách
học của người học, cách học thể hiện ở các thao tác tư duy, là điều bất biến.
- Những vật liệu dùng
để tổ chức cách học của học sinh đều mang tính phổ thông và đó là điều bất
biến.
- Sách giáo khoa phải
giúp giáo viên dễ thực hiện nhiệm vụ tổ chức việc học của trẻ em - một định
nghĩa khác về nghề "dạy học" xưa nay.
Tư duy sáng sủa
Càng dấn thân vào sự
nghiệp giáo dục, càng thấy mọi chuyện không dễ dàng và càng không thể xong
trong ngày một ngày hai.
Vì thế, việc tư duy về
giáo dục cần phải rất sáng sủa.
Không được lẫn lộn
giữa khái niệm Chương trình tổng thể với chỉ một việc biên soạn chương trình và
sách giáo khoa phổ thông.
Và ngay cả khi rút gọn
việc viết sách giáo khoa như là cốt lõi của cái tổng thể thì cũng cần xử lý
nghiêm cẩn.
Thời Khổng Tử, sách
giáo khoa nằm trong tay vài ba ông "Tử", và thế là đủ.
Thời Pháp thuộc cũng
còn đơn giản: những tên tuổi đọng lại không nhiều, Trần Trọng Kim, Nguyễn Văn
Ngọc, Phạm Huy Lục, Đặng Đình Phúc, Đỗ Thận, và Dương Quảng Hàm, Nguyễn Văn Tố
cùng với Brachet, Don Lafferanderie. Hết.
Sau năm 1945, cả ngành
giáo dục vẫn mới chỉ có một ban thu thư lèo tèo. Dẫu sao, các ban tu thư thời
đó đều có uy tín.
Ngày nay, chẳng ai có
đủ uy tín để xử lý riêng một khái niệm tích hợp.
Và ai có đủ uy tín để
bảo đảm sách đang viết chưa xong, có xong cũng chưa qua thực nghiệm… liệu có đủ
độ tin cậy để được thực nghiệm và đem dùng theo lối cuốn chiếu.
Hãy nghĩ lại!
Hãy để các nhóm và các
cá nhân tự do đóng góp để có thêm những người lùn cùng công kênh những người
khổng lồ.
Hãy minh bạch các sản
phẩm - mạng internet có sẵn để mọi người lùn cùng bớt lùn.
Hãy tập sống dân chủ
vì dân chủ cũng là cái bất biến trong tư duy người, còn bao trùm lên cả tư duy
giáo dục nữa.» ( hết dẫn).
Nếu cảm giác bế tắc
không phải là của riêng tôi, thì tôi nghĩ nút mở của nó là cái đã xảy
ra với Giáo sư Tương Lai và cựu Đại sứ Nguyễn Trung.
BÙI QUANG VƠM 07/10/2017 (Tác giả gởi blog Thụy My)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.