Sáng
15.8, coi hình ảnh từng đoàn hàng mấy trăm người cần lao, chủ yếu là bạn trẻ,
gia đình vợ chồng trẻ cùng con nhỏ, đùm đúm trên chiếc xe máy, cả gia tài đem
theo. Thậm chí con chó nhỏ cũng chất lên xe, nghĩa là tài sản sau nhiều năm mưu
sinh chỉ có bấy nhiêu, không còn gì để lại, kéo nhau về quê để trốn dịch trốn
đói, ai cũng phải động lòng thương xót.
Đã
thế, nhà chức trách, công an, dân phòng, cán bộ tuyên truyền cầm gậy cầm loa ra
chặn đường, dựng hàng rào, chăng dây ngăn, không cho họ tiếp tục chuyến hồi
hương, thuyết phục họ quay trở lại. Đi cũng dở, ở không xong. Trở đi cách núi,
trở lại cách sông. Tất cả đành lủi thủi về chỗ cũ, về nơi không còn chút hy vọng.
Nhìn
sự đời tang thương ấy, tôi sực nhớ cái tâm trạng của chị Dậu, người đàn bà khổ
điển hình, được cụ đầu xứ Tố tả trong truyện “Tắt đèn”. Không tiền nộp sưu cứu
chồng, cả nhà nhịn đói triền miên, gia cảnh rách nát, địa chủ ức hiếp dồn đến
chân tường, người đàn bà tên “chị Dậu” ấy buột than: “Về thì đâm đầu vào đâu?”.
Sáng nay cũng vậy, cứ văng vẳng tiếng kêu tuyệt vọng “về thì đâm đầu vào đâu?”.
Còn vẳng mãi nhiều ngày sau nữa.