Khu đô thị quốc tế Đa Phước, một trong những dự án của ông Phan Văn Anh Vũ. |
Đến bây giờ, người ta vẫn cứ tranh cãi với nhau về việc Vũ nhôm
có vai trò gì đối với vụ Trịnh Xuân Thanh, chỉ vì ngay từ quyết định khởi tố
của Tổng cục An ninh điều tra Bộ Công an cũng ghi rõ là «tiết lộ bí mật quốc gia» mà không phải là «lợi dụng chức quyền để chiếm đoạt tài sản công». Tại sao vậy?
Trong khi, trước khi biết đến Trịnh Xuân Thanh, người ta đã biết
Vũ nhôm là một trùm bất động sản tại Đà Nẵng. Có một chủ trương đánh lận con
đen, lôi Vũ nhôm ra chỗ khác, tung hỏa mù che đậy sự thật? Vậy có thể là sự
thật nào?
Trước hết, Vũ nhôm là giám đốc công ty bình phong của chính Tổng
cục An ninh điều tra Bộ Công an, nghĩa là cơ quan này quyết định khởi tố bắt
giam chính người của mình.
Chức năng của công ty bình phong là giả danh doanh nghiệp để trà
trộn theo dõi thu thập chứng cứ vi phạm luật pháp của các tổ chức kinh doanh,
một loại cảnh sát, mật vụ và đặc tình trong lĩnh vực kinh tế.
Cái đáng được chú ý là Bộ Công an bắt người của Bộ Công an. Sẽ
phải đặt ra một câu hỏi, ai trong Bộ Công an bắt người của ai trong Bộ Công an?
Tính nghiêm trọng của sự vụ nằm ở câu hỏi này, không phải việc tiết lộ bí mật
quốc gia. Một ông trùm bất động sản nếu có được bí mật quốc gia thì cũng do có
kẻ khác cung cấp, và nếu ông Vũ có ý định tiết lộ thì cũng chỉ để phục vụ cho «kẻ khác ấy». Nên chính «kẻ ấy» mới đúng là đối tượng truy nã.
Nhưng nếu khởi tố Vũ nhôm do tội tham nhũng thì Bộ Công an tự
phơi ra một sự thật rằng, các công ty bình phong thực chất chẳng giúp gì cho
việc chống tham nhũng, mà chính ngay các công ty bình phong này là thủ phạm gây
ra và trực tiếp tham nhũng. Tức là tham nhũng ngay trong cơ quan chống tham
nhũng, một thứ bệnh của hệ thống, «bệnh
đảng», như đại biểu Quốc hội Dương Trung Quốc nói. Chủ trương là của Đảng,
của Bộ Chính trị, các Tổng cục, hay ngay cả cấp Bộ chỉ là cấp thực hiện. Việc
đẻ ra hàng trăm công ty «bình phong»
chứa đựng mưu toan tham nhũng.
Thứ hai, tội danh tham nhũng chỉ có giá trị nội bộ, không có giá
trị quốc tế, trong trường hợp Vũ nhôm thoát ra được nước ngoài và lao đơn xin
tị nạn chính trị, giống như vụ Trịnh Xuân Thanh. Nhiều quốc gia không thừa nhận
Luật chống tham nhũng của Việt Nam vì không cùng quan niệm về tội tham nhũng.
Chế độ độc đảng toàn trị vẫn được cho là hệ thống tham nhũng quốc gia. Tham
nhũng là sản phẩm tất yếu của thể chế, nên chế độ không có tư cách xử tội tham
nhũng. Mặt khác, dưới chế độ phi dân chủ, luật pháp không có tính độc lập, sự
tùy tiện giải thích luật và lạm quyền của hệ thống xét xử có thể là nguyên nhân
của các án tử hình oan sai, vi phạm đạo đức nhân loại. Đó là lý do mà rất nhiều
quốc gia, đặc biệt với các quốc gia dân chủ đích thực, không có Hiệp định dẫn
độ tội phạm với Việt Nam, Trung Quốc và nhiều quốc gia phi dân chủ khác.
Vũ Nhôm đã bị khởi tố bằng tội «tiết lộ bí mật quốc gia», mục đích để dù trốn ở đâu, chính phủ
Việt Nam đều có quyền can thiệp trên danh nghĩa bảo vệ an ninh quốc gia, nội
dung phạm tội không rơi vào khung tử hình.
Cái đau đầu của câu chuyện Vũ nhôm không phải chỉ là chuyện tham
nhũng đơn thuần hay có trong tay hồ sơ tài liệu tuyệt mật, chẳng hạn như «kế hoạch bắt cóc Trịnh Xuân Thanh tại
Berlin». Nghĩa là nếu bộ hồ sơ này lộ ra, thì không những Chính phủ Việt
Nam không còn đường lấp liếm rằng Trịnh Xuân Thanh tự về đầu thú, và lộ diện
người chủ trương và toàn bộ hệ thống cấp tổ chức thực hiện, không chỉ mất thể
diện quốc gia mà có khả năng bị liệt vào danh sách của Luật Magnitsky.
Thực chất những bí mật này đã trở thành không còn giá trị từ
nhiều tháng nay rồi. Nhà nước Đức đã có đủ tài liệu để kết luận vụ bắt cóc và
lãnh đạo cao nhất của hai nhà nước có thể cũng đã đi đến cách giải quyết thống
nhất. Việt Nam chịu nhận tất cả và làm tất cả để thỏa mãn yêu cầu của chính phủ
Đức, nhưng ngược lại, chính phủ Đức cũng chấp nhận quyền của chính phủ Việt Nam
trong việc bắt và xử án các tội phạm của chế độ như một nhà nước có chủ quyền
với công dân của mình. Có thể chính phủ Việt Nam đã tiết lộ với chính phủ Đức
những bằng chứng chi tiết chứng minh Trịnh Xuân Thanh là con bài liên quan tới
những khuôn mặt cao cấp nhất của chế độ, ảnh hưởng trực tiếp tới nền tảng an
ninh quốc gia. Mức độ quan trọng đủ để chính phủ Đức thấy rằng việc vi phạm
pháp luật Đức là cái giá không thể khác.
Như vậy, Vũ nhôm có ý nghĩa quan trọng hơn nhiều. Điều quan trọng
này liên quan trực tiếp tới bản chất chế độ. Vũ nhôm là công ty được lãnh đạo
Bộ Công an lập ra và trực tiếp chỉ đạo. Ngoài những nhiệm vụ phải thực hiện, Vũ
nhôm cũng như tất cả các công ty bình phong khác còn làm nhiệm vụ cung cấp
nguồn kinh phí cho các hoạt động của bộ, và cung cấp nguồn thu nhập ngoài lương
cho bộ máy lãnh đạo, trước hết là bộ máy những quan chức cấp trên trực tiếp của
Vũ nhôm. Nói cách khác, bản chất hệ thống các công ty này là làm kinh tài cho
Bộ.
Sở dĩ hệ thống kinh tài này thường là đầu mối gây ra nạn tham
nhũng ngay trong chính cái ngành có chức năng tiêu diệt tham nhũng, nhưng vẫn
nghiễm nhiên tồn tại, vì lý do đặc biệt. Với nhiệm vụ bảo vệ đảng, bảo vệ chế
độ, đôị ngũ công an, đặc biệt mật vụ chìm nổi cài cắm mọi chỗ, bành trướng
không thể kiểm soát, đã khiến kinh phí từ ngân sách chỉ đủ để chi trả cho một
nửa hệ thống. Lương cơ bản không đảm bảo đời sống là nguyên nhân của những tệ
nạn tham nhũng của toàn hệ thống.
Quỹ lương thiếu hụt, khiến lương và thưởng dành cho đội ngũ cán
bộ, nhất là các cán bộ cao cấp đầu ngành không thể cải thiện so sánh với thu
nhập bên quân đội. Cùng cấp bậc, nhưng lương và thu nhập ngoài lương của bên
quân đội có thể gấp hàng chục lần bên công an. Tự kinh tài nuôi bộ máy, là một
cố gắng không ai có thể bác bỏ. Và người ta buộc phải bỏ qua hay làm ngơ những
hiện tượng gọi là tiêu cực. Với thâm niên hai mươi năm, hệ thống kinh tài này
đã trở thành một lực lượng ma, một thứ hội kín, một thứ Bộ trong Bộ.
Vũ nhôm bị khởi tố, tất nhiên phải bởi bộ phận An ninh Điều tra «không được gì» từ chia chác của Vũ nhôm.
Vũ nhôm là người thuộc biên chế của Tổng cục An ninh Điều tra, như vậy, nếu
chính Tổng cục An ninh Điều tra khởi tố, thì người ký lệnh không thể là thủ
trưởng của Vũ nhôm - tức là ông tướng phụ trách toàn bộ hệ thống công ty bình
phong, trong đó có Vũ nhôm. Và nếu Vũ nhôm đã được báo trước để thu gom tiền
vốn từ cách đây hai tháng, thì cái phe chống lại quyết định khởi tố đương nhiên
đã có kế hoạch. Không ai khác có thể làm trước cho Vũ nhôm cả 3 hộ chiếu, trong
đó gồm một hộ chiếu giả.
Người ta biết lệnh khởi tố do ai ký, và không khó tìm ra hệ
thống những kẻ báo trước cho Vũ nhôm từ rất sớm do ai cầm đầu và gồm những ai?
Đấy là chưa kể, ngay bộ hồ sơ mật mà Vũ nhôm đang có trong tay,
tố cáo vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh, chính An ninh Điều tra là người cung cấp. Một
là hy vọng tầm quan trọng của hồ sơ có thể giúp Vũ nhôm có vé may bay đi Đức,
mặt khác lại có thể do chính bộ phận chống lại chủ trương bắt cóc lợi dụng Vũ nhôm
để lật tẩy phe chủ trương, trong đó chắc chắn có liên quan tới chính Tổng bí
thư. Nếu điều này xảy ra, thì có thể nghĩ rằng tập hồ sơ đó do chính Tô Lâm
hoặc người của Tô Lâm cung cấp.
Người ta đã biết từ lâu rằng có hai Bộ trong Bộ Công an. Một Bộ gắn
kết với hệ thống kinh tài, các công ty bình phong, và một Bộ không «xơ múi gì» từ các nguồn lợi đó. Nhưng
vụ án Vũ nhôm có điểm tương tự như vụ Trịnh Xuân Thanh, đều xuất phát từ lỗi cá
nhân. Trịnh tự lộ vì máu hưởng lạc. Còn Vũ chết lại vì thói «coi trời bằng vung». Tưởng là ngẫu
nhên, nhưng thực chất thì không thoát khỏi quy luật: «quái sinh thì sớm muộn cũng phải chết».
Tương tự như vậy, người ta cũng biết từ gần ba chục năm nay,
luôn có hai Bộ rõ rệt trong Bộ Quốc phòng. Một Bộ gắn với các tập đoàn kinh tế,
và một Bộ chỉ làm công tác chính trị, đào tạo và huấn luyện. Bắt đầu từ chủ
trương cho quân đội làm kinh tế. Hết chiến tranh. Nền kinh tế đứng trước nguy
cơ sụp đổ với lạm phát tới 1.800%. Ngân sách ngoài tiền tước đoạt của «tư bản tư nhân», không có nguồn thu
nào. Một đội quân trên 2 triệu miệng ăn là một thứ không thể nuôi nổi. Giải ngũ
một đội quân vừa về từ cõi chết mà không có việc làm, không nghề nghiệp, không
thu nhập thì xã hội không thể không loạn, chế độ không thể không sụp đổ.
Quyết định tổ chức quân đội đi lập khu kinh tế, đi khai hoang,
đi trồng rừng, trông lúa, trồng dứa v.v…àm bất cứ gì có thể tự nuôi nhau. Nhưng
khốn nạn nằm ở Công ty sư đoàn 319, là một loại công ty kinh doanh. 319 có tất
cả các lợi thế về nhân công, về phương tiện thiết bị quân sự, về các ưu thế địa
điểm và ưu tiên quốc phòng. Không giống các công ty kinh doanh khác, 319 lập lờ
giữa ngân sách quốc phòng với nguyên tắc hạch toán kế toán. Những năm đầu tiên,
lợi nhuận quá dễ dàng đã làm lãnh đạo đảng tối mắt. 319 không những không cần
tới ngân sách, mà ngược lại nộp lên cấp trên những khoản tiền không ai ngờ!
Nhưng với thời gian, 319 trở thành một thứ Tập đoàn lũng đoạn.
Cậy thế quốc phòng bất chấp luật pháp và khai thác tất cả những nguồn tài
nguyên thuộc quốc phòng quản lý để tạo ra lợi nhuận. Đặc biệt là những khu đất
do quốc phòng quản lý ngay từ những ngày đầu tiếp quản từ chế độ cũ, mặc dù với
thời gian tính chất quân sự không còn giá trị, nhưng Bộ Quốc phòng kiên quyết
giữ lại chia chác, phân phối cho nhau, hoặc bán cho các nhà đầu tư nước ngoài,
giành những khoản ngoại tệ kếch xù.
Những hoạt động như vậy làm cho một loạt các sĩ quan cấp cao trở
nên giàu có, xa hoa và sa đoạ, trong khi những sĩ quan chỉ hương lương thì vật
vã tìm kiếm cách nuôi sống gia đình. Cũng cùng hàm cùng cấp, nhưng thu nhập có
thể chênh nhau hàng chục, thậm chí hàng trăm lần. Và đặc biệt là hàng ngũ các
sĩ quan này lại thăng quan tiến chức nhanh kỳ lạ.
Ngân hàng Quân đội và đặc biệt là siêu Tập đoànViettel là những
tổ chức kinh tài của Quân đội theo khuôn mẫu của 319. Hàng ngũ tướng tá giàu có
là nhờ những tập đoàn siêu lợi nhuận này.
Ba chục năm, hàng ngũ những quan chỉ huy cao cấp nhất trong quân
đội không một người nào có thể còn nguyên vẹn trong sạch, tức là tay không thể
một lần nhúng bùn hoặc nhận bùn từ tay người khác. Không một ai, không một thế
lực nào được phép đụng đến lãnh địa đó. Chế độ, nếu đụng đến sẽ không tránh
khỏi sụp đổ. Nhưng ba chục năm đủ để biến Bộ Quốc phòng thành hai Bộ không có
gì chia sẻ với nhau được, và không sớm thì muộn sẽ «sống mái» với nhau.
Vụ Út Trọc có nguy cơ khơi mào cho một cuộc chiến nội bộ, vì thế
lập tức nhận được chỉ thị cấm các báo được nhắc đến và xoá mọi dấu vết có thể.
Nhưng đó là điều không thể. Vì mâu thuẫn giữa «hai bộ» là chuyện từ nhiều chục năm nay, không thể một chốc một
lát hay chỉ vì cùng phải «trung thành» với đảng mà bỏ qua hoặc nhân nhượng cho
nhau, vả lại, một sự thật khi chui ra khỏi bọc thì không thể thu hồi. Báo chí
có thể không nói gì, nhưng chuyện xảy ra thì vẫn cứ xảy ra. Nó có thể không ầm
ĩ, nhưng âm thầm để bùng ra thành một vụ nổ vào lúc nào đó.
Ở đây xuất hiện một loại nghịch lý đặc biệt. Hệ thống các «Bộ đen» trong Bộ máy Công an và Quân
đội là một thực tế tồn tại từ rất lâu và ai cũng biết, nhưng không ai trong số
những người ăn lộc của chế độ muốn để lộ ra những mụn ghẻ đó. Ông Trọng không
thể và không dám nhận gì từ phía các «Bộ
đen» đó, nhưng ông Trọng biết chúng vẫn chia nhau sau lưng ông và ông buộc
phải làm bình phong che chắn cho chúng, để người ta không thấy cái chế độ mà
ông bảo vệ bằng được là một thứ chế độ thối ruỗng từ trong. Nhưng nếu ông nhận,
thì dù một thứ «nhận» không ra gì, ông cũng thành thằng hề cho chúng giật dây.
Cho nên trong tư cách người đúng đầu chế độ, ông càng được tiếng
trong sạch càng lợi cho chúng, càng tạo ra lá chắn an toàn cho lòng tham đốn
mạt của chúng. Ông đang là một con ngoáo ộp cho Ngô Xuân Lịch để ông này công
khai chống lại chủ trương Quân đội thôi làm kinh tế. Ông ta đang che chắn cho
Viettel, và muốn nhân lên, tạo ra hai, ba Viettel nữa, nhưng do được «đảng lãnh đạo trực tiếp». Ông ta sẽ phá
nát quân đội nhân danh ông Tổng bí thư đảng.
Ông Trọng có thể học ở Trung Quốc rất nhiều, đặc biệt là cách sử
dụng Ban Kiểm tra Trung ương kết hợp với Ban Tổ chức Trung ương, vừa dùng quyền
kỷ luật để tước bỏ, vừa dùng quyền sắp đặt để ban phát và quyết định sinh mệnh
của hệ thống. Nhưng ông Trọng quá sợ hãi bạo lực. Ông không dám sờ tới những kẻ
có vũ khí trong tay. Trong khi Tập ưu tiên trấn áp hàng ngũ tướng tá, dùng cải
tổ quân đội để loại bỏ và thiết lập trật tự, ban phát theo ý mình, thì ông
Trọng như câm như điếc trước sự ngông nghênh, ngạo mạn của ông Ngô Xuân Lịch.
Vũ nhôm là bom nổ trong lòng Bộ Công an, đó là một sự kiện quan
trọng. Nhưng người ta sẽ phải để mắt nhiều hơn tới ông Ngô Xuân Lịch, bởi vì,
Út Trọc được xử lý như thế nào, sẽ cho thấy chế độ mà ông Trọng cố ra sức gồng
giữ cho nó đứng, có đủ sức tồn tại tiếp hay sụp xuống cùng với sức khoẻ của
ông. Và bởi vì, sức người không cản được bước đi của lịch sử.
Sự mục ruỗng của một chế độ chính trị có nguyên nhân từ cơ cấu
của thể chế, không phải do ý chí chủ quan của con người. Cái chế độ độc đảng
phi dân chủ sẽ tự nó tiêu vong, bất chấp sự cưỡng lại của ông.
BÙI QUANG VƠM 05/01/2018
(Tác giả gởi blog Thụy My)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.