Trong cuộc đời, ta có thể được trao tặng nhiều điều quý báu. Nhưng cha mẹ là món quà quý báu vô giá mà tạo hóa đã ban tặng. Bởi lẽ, cha mẹ là duy nhất.
Trong cuộc đời, ta có thể bị đánh mất nhiều điều quý báu. Nhưng mất Cha Mẹ là sự tiếc thương vô bờ không gì có thể bù đắp. Bởi lẽ, cha mẹ là duy nhất.
Hôm nay, đã là những ngày của tháng Bảy âm lịch, tháng của lòng bao dung thứ tha với xá tội vong nhân, của sự đoàn viên thủy chung với Ngưu Lang – Chức Nữ ... và tháng của ơn nghĩa sinh thành dưỡng dục của Vu Lan. Tháng tâm linh ý nghĩa bậc nhất trong các tháng âm lịch của người Việt.
Sài Gòn trong những ngày của tháng Bảy âm lịch là những ngày nắng hiếm hoi thoáng lẫn trong những cơn mưa buồn u uẩn, ảm đạm kéo dài. Buổi chiều, nhìn mông lung ra ngoài khung cửa kính thấy bóng người thật huyễn hoặc, nhạt nhòa qua màn mưa trắng xóa mà thấy tâm hồn như phím đàn chợt chùng lại ở cung trầm thấp nhất. Những hình ảnh từ thuở thiếu thời bổng trôi về đoạn rõ mồn một, đoạn mơ hồ như cuốn phim âm bản ...
Kia, là hình ảnh cha rạng rỡ khi trở về nhà từ buổi chợ trời trong chiều chập choạng. Hôm ấy, cha “trúng mánh” khi bán được nhiều thuốc tây cho bạn hàng, bù lại cho những ngày ế ẩm, vẻ mặt cha buồn thiu thất thểu, chỉ gượng cười trước vợ con trước khi lặng lẽ trầm mặc, lo âu ngồi nghỉ bên cốc nước lọc.
Nọ, là hình ảnh mẹ nhễ nhại mồ hôi thổi lửa cho buổi cơm đạm bạc của gia đình, nhíu mày toan tính cho buổi chợ mai khi trong tay chỉ cầm vài tờ tiền cũ nát in hình ông chủ tịch nước đang mỉm cười vô tư lự. Ngẫm ra, mẹ ít cười, mẹ chỉ cười sau nụ cười của cha, của con. Mẹ không có niềm vui riêng cho mình, mà chỉ có niềm vui chung khi chồng con của mình vui.
Ngày ấy, ta vô tư, ta vô tình. Ta chẳng biết trân quý những giây phút có cha, có mẹ là chỗ dựa cho cuộc đời, là cuốn từ điển cho mọi thắc mắc, là phương thuốc thần diệu xóa mọi nỗi đau. Ta tưởng rằng lẽ đời là phải thế và cứ mãi mãi luôn là thế, cho đến khi, thời khắc cha mẹ rời tay ta, rời xa cõi tạm mà đi về bên kia của sự tận cùng, ta mới sững sờ đau xót. Ta mới biết mình đã mất vĩnh viễn điều quý báu và duy nhất có trong đời là cha mẹ !
Giờ mong ước một vòng tay ôm xiết, một lời chỉ dặn ân cần ... thì cũng đã xa vời mất rồi ! Còn chăng, chỉ là ánh mắt bao dung nhìn ta qua khung ảnh tiếc nuối, qua khói hương tưởng nhớ.
Thiếu thời của ta là những ngày khốn khó, vất vả nhưng hạnh phúc có cha, có mẹ. Cái thiếu thời mà ta luôn muốn trở lại bất chấp khốn khó, vất vả, cũng chỉ vì, ta muốn sống lại giây phút có cha, có mẹ ta trong cái thuở thiếu thời ấy !
Lúc này, ngày hạnh phúc còn cha, còn mẹ đã lùi xa, xa đến diệu vợi, nhưng nỗi niềm không tên gây cồn cào, nôn nao, da diết trong tâm khảm thì vẫn còn nguyên vẹn, chúng cứ dội về từng cơn như cơn sóng bạc đầu chưa tan dứt thì cơn sóng sau đã chực chờ xô đến. Tim ta chùng xuống, mắt ta nhòa đi, tai ta ù câm trong sự thinh lặng ... Ta biết rồi, mình đã nhớ thương cha mẹ xiết bao !
Tháng Bảy, lại một mùa Vu Lan ân tình nữa đến trong đời, ta lại lặng lẽ tự cài một đóa hồng trắng mồ côi vào sâu trong tim mình. Nhìn ngắm những đóa hồng đỏ thẫm tươi rói trên ngực ai đó, ta chỉ muốn níu tay họ mà chúc phúc, mà dặn dò : Hãy vui sướng đi, người nhé, vì niềm vui ấy hữu hạn lắm, chúng chẳng bao giờ ở mãi bên ta, chí ít, trong cõi đời này.
ĐẶNG ĐÌNH MẠNH
Mùa Vu Lan Bính Thân (2016)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.