Khoảng dăm hôm nay tôi không xem các clip về hành giả Minh Tuệ nữa, nhưng những gì đã thấy trước đó thì cho tôi biết rằng, trong hàng ngàn người đang vây quanh ông, thì tôn kính có, tò mò có, cầu phước có... Và có lẽ cầu phước là đông nhất chăng (?).
Vì họ nghĩ rằng ông là một vị thánh, là một Bồ tát hay Phật tái lai, và cúng dường cho ông thì sẽ được phước báu vô lượng. Vì thế, mới có chuyện lũ lượt tranh nhau mang đồ ăn thức uống tới, thậm chí xô đẩy, liều mạng xông vào để cố nhét vô cái nồi cơm điện của ông. Đồ ăn bày la liệt trước mặt ông, trông như nhà có đám giỗ.
Trong một video, ông nói, “Đừng có chen vào để chạm tay một cái, không có tác dụng gì đâu”. Tức, họ nghĩ chạm tay vào ông thì cũng sẽ được phước lớn !
Cứ cho rằng cái điều họ nghĩ là đúng đi, rằng ông đã thành thánh, thành Phật, thì cúng dường cho ông sẽ có phước lớn đến mức nào? Kinh Ðịa Tạng Bổn Nguyện, Quyển Hạ, Phẩm thứ 10 - So sánh nhân duyên công đức của sự bố thí như sau:
“Đức Phật bảo ngài Địa Tạng bồ tát rằng: “Trong cõi Nam Diêm Phù Đề có các vị Quốc vương, Tể phụ quan chức lớn, đại Trưởng giả, đại Sát Đế Lợi, đại Bà La Môn v.v... Nếu gặp kẻ hết sức nghèo túng, nhẫn đến kẻ tật nguyền câm ngọng, kẻ điếc ngây mù quáng, nếu có thể đủ tâm từ bi, lại có lòng vui vẻ tự hạ mình, tự tay mình đem của ra bố thí cho tất cả những kẻ đó, lại dùng lời ôn hòa dịu dàng an ủi. Các vị Quốc Vương, Đại Thần đó đặng phước lợi bằng cúng dường cho một trăm hằng hà sa chư Phật vậy.”
Nghĩa là gì? Là bố thí cho người nghèo khổ, người tật nguyền, bất hạnh, sẽ được phước lợi lớn hơn cúng dường cho một vị Phật hàng vạn, hàng tỉ lần!
Nếu các vị tin Phật và mang lòng muốn cầu phước, thì xung quanh mình có đầy rẫy cơ hội để làm phước, và toàn cơ hội “thù thắng, vi diệu” cả. Không mắc mớ chi phải xô đẩy nhau để lao vào cúng dường cho một người mà chính người ấy luôn lặp lại rằng mình mới chỉ là một người đang đi tập học, chưa có thành tựu gì.
Như trong kinh nói, cách cho quan trọng hơn của cho. Nếu gặp người nghèo khổ bất hạnh, và vì cầu phước thì cần “đủ tâm từ bi, lại có lòng vui vẻ tự hạ mình, tự tay mình đem của ra bố thí” thì mới có phước lớn. Cho đi bằng cái tâm khó chịu, cao ngạo, khinh thường, thì sẽ không có mấy lợi ích, thậm chí còn rước phiền não vào người.
Cái này là nói riêng cho những người có tâm cầu phước, rằng không cần phải đến chùa hay xông vào chỗ ông Minh Tuệ làm gì cả. Chỉ cần bước chân ra đường là có thể gặp ngay những hoàn cảnh khó khăn, và bố thí cho họ thì được “phước lợi bằng cúng dường cho một trăm hằng hà sa chư Phật”.
Lâu nay dân tình đổ xô đến các chùa chiền, đua nhau cúng dường cho những ông sư, mà trong đó có không ít sư hổ mang. Để rồi họ mang tiền mồ hôi ấy của mình đi mua xe sang, mua đồng hồ xịn, sống xa hoa lỗng lẫy..., là cũng bởi bị lừa dối. Họ bị các ông sư này nhồi nhét vào đầu rằng, cúng cho sư cho chùa mới có phước báu lớn, “500 kiếp sau hưởng chưa hết”!
Đáng ra các sư cần dạy và khuyên Phật tử đi làm việc thiện giúp người thì lại lừa họ rằng, chỉ cúng tiền cho trụ trì (mà phải tiền chẵn) thì mới được phước lớn! Toàn lừa đảo cả.
Đấy, cho nên vì cầu phước thì nếu là người khôn ngoan, hãy ngó qua hàng xóm hoặc bước ra ngõ, không cần lặn lội đi tìm ông Minh Tuệ đâu.
THÁI HẠO 01.06.2024
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.