Đôi lời : Mời bạn đọc nhấn vào « phần âm thanh » trong link RFI ở cuối bài để nghe lại chương trình về « người tù thế kỷ » Nguyễn Hữu Cầu vừa qua đời. Thụy My đã mất rất nhiều công sức để có được những âm thanh này : giọng ca của chính tác giả bài hát, phần phỏng vấn con gái ông Nguyễn Hữu Cầu, hòa thượng Thích Không Tánh, tiến sĩ Phạm Chí Dũng, thạc sĩ Nguyễn Tiến Trung. Phần texte chỉ tượng trưng vì không có thì giờ « gỡ băng ». Bài chưa hề đăng trên blog, nay xin đăng lại để tưởng niệm một người tử tế.
Đăng ngày: 16/04/2014 - 04:00
Sửa đổi ngày: 16/04/2014 - 19:11
Chúng ta đang ở vào đầu thế kỷ 21. Một lớp người đã đi qua
chiến tranh, đói nghèo và tù ngục, lớp người hiện nay vẫn còn đang phải đấu
tranh cho dân chủ và bình đẳng – một điều không luôn là dễ dàng. Trong những
ngày tháng Tư mà người thì gọi là ngày giải phóng đất nước, người lại gọi là
ngày Quốc hận, không biết sẽ còn những tù nhân lương tâm nào sẽ được ra khỏi
chốn giam cầm từ nay cho đến ngày 30 tháng Tư.
Mai mốt ta về ta mua một con bò
Rồi ta sẽ đi, đi lên trên núi cao
Mai mốt ta về ta đóng cái quan tài
Rồi ta sẽ nhờ con bò kéo theo đằng sau
Khỏe re như con bò kéo xe
Khỏe re như con bò kéo
xe
Đường xa mình ta vừa đi vừa ca hát
Rừng xanh nhìn ra ngàn hoa lừng thơm ngát
Đường xa mình ta vừa đi vừa ca hát
Buồn ơi chào mi lòng ta giờ tươi mát
Đón gió bát ngát
Ta ca vang vang từng
khúc nhạc vàng…
Bài hát « Khỏe re như
con bò kéo xe » do ông Nguyễn Hữu Cầu, được mệnh danh là « người tù thế kỷ
» sáng tác và trình bày, toát lên tinh thần « lạc quan cách mạng » của một con
người mà thời gian bị giam cầm còn lâu dài hơn cả lãnh tụ Nam Phi Nelson
Mandela.
Người cựu đại úy địa phương quân trong quân đội Việt Nam
Cộng Hòa, sau khi chiến tranh chấm dứt năm 1975, đã bị đi cải tạo 6 năm. Được
thả về năm 1981, ông chỉ sống tự do được có một năm thì bị bắt trở lại vì tố
cáo quan chức địa phương tham nhũng, và ở tù suốt cho đến ngày 22/03/2014 mới
được đặc xá.
Ba mươi tám năm trong tù, quãng thời gian quá dài của một
đời người. Năm ngoái, cháu ông là Trần Phan Yến Nhi mới 14 tuổi đã viết một lá
thư rất cảm động kêu oan cho ông, sau khi đi thăm nuôi và là lần đầu tiên được
biết mặt ông nội mình. Cô bé viết :
« …Còn lại 5 phút ngắn
ngủi ông nội ôm hôn cháu cùng với em trai 4 tuổi của cháu và nói với cháu rằng:
Cháu về kêu oan cho ông nội, ông bị oan. Mấy mươi năm nay, bà cốc, bà cô, ông
nội rồi cô và cha cháu đã kêu oan hơn 500 lá đơn rồi nhưng vẫn không có kết quả
gì.
Thưa ông! Cháu được
biết, trong những người kêu oan cho ông nội cháu có người đã ra đi mãi mãi, còn
những người ở lại thì mỏi mòn chờ đợi kết quả từng ngày, từng giờ, từng phút,
từng giây… nhưng vẫn chờ đợi trong tuyệt vọng, vì hơn 500 lá đơn ấy đã vào sọt
rác… »
Nay thì ông đã được tự do, nhưng chị Anh Thư, con gái ông
Nguyễn Hữu Cầu cho biết khi ông trở về chỉ còn có một cái răng, thị lực rất
kém, nhưng hôm nay thì chiếc răng cuối cùng cũng không còn nữa.
Không kể đến số lượng đông đảo những quân nhân chế độ cũ bị
bắt đi học tập cải tạo, thực chất là bị giam cầm, các trại giam sau năm 1975
tiếp nhận khá nhiều tù nhân lương tâm, những người bất đồng chính kiến.
Một người trong số đó, hòa thượng Thích Không Tánh, trụ trì
chùa Liên Trì ở quận 2 Thành phố Hồ Chí Minh, ba lần vào tù, không thể nhớ
chính xác những tội danh mà mình đã bị cáo buộc. Thuộc lớp những người tù đầu
tiên, cuộc sống trong trại giam đối với ông hết sức khắc nghiệt. Chỉ có ý chí
và quyết tâm mới có thể giúp ông vượt qua. Nhưng lòng kiên định cũng đã phải
trả giá : hòa thượng Thích Không Tánh chỉ được trả tự do vào những giờ cuối
cùng khi bản án kết thúc.
Không chỉ có những người có liên hệ với chế độ cũ, hay liên
quan đến tôn giáo. Thời gian sau này thậm chí có cả các cán bộ nhà nước bất
đồng chính kiến cũng có thể phải trả giá bằng tự do của chính mình. Một trường
hợp đặc biệt gây nhiều tiếng vang là nhà báo Phạm Chí Dũng, từng là cán bộ ban
Nội chính Thành ủy Thành phố Hồ Chí Minh, không bao giờ nghĩ rằng có ngày mình
phải vào tù.
Lớp người trẻ hơn nữa có Nguyễn Tiến Trung, cũng vừa được
trả tự do cách đây mấy ngày. Người kỹ sư có bằng thạc sĩ chuyên ngành vi tính
sau năm năm bị giam cầm trở thành lạc lõng với các loại điện thoại thông minh,
phải làm quen trở lại với thế giới bên ngoài. Anh kể lại niềm vui khi được
những người không quen biết đủ mọi lứa tuổi đến chúc mừng.
Chúng ta đang ở vào đầu thế kỷ 21. Một lớp người đã đi qua
chiến tranh, đói nghèo và tù ngục, lớp người hiện nay vẫn còn đang phải đấu
tranh cho dân chủ và bình đẳng – một điều không luôn là dễ dàng. Bà Aung San
Suu Kyi, giải Nobel hòa bình cách đây vài hôm, khi đến Đức đã được cả Thủ tướng
lẫn Tổng thống Đức tiếp kiến. Đàm đạo với bà Angela Merkel, nhà đối lập nổi
tiếng của Miến Điện đã tâm sự, bà coi nước Đức không chỉ là hình mẫu của thành
công về kinh tế, mà còn là tấm gương cho thành công về mặt hòa giải dân tộc.
Tổ chức Human Rights Watch khi hoan nghênh chính quyền Việt
Nam trả tự do cho tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ cũng đã chỉ trích : « Lẽ ra tiến sĩ Vũ không thể bị kết án hay
giam giữ, vì ông chỉ thực hiện quyền tự do ngôn luận của mình ».
Giam giữ những người bất đồng chính kiến phải chăng là lợi
bất cập hại ? Về câu hỏi này, tiến sĩ, nhà báo Phạm Chí Dũng nhận định là việc
bắt giam gây phản tác dụng gần như 100%.
Cuối cùng, trong những ngày tháng Tư mà có người gọi là ngày
giải phóng đất nước, người lại gọi là ngày quốc hận, không biết sẽ còn những tù
nhân lương tâm nào sẽ được ra khỏi chốn giam cầm từ nay cho đến ngày 30 tháng
Tư. Xin được kết thúc tạp chí xã hội hôm nay bằng phần cuối bài hát « Khỏe re
như con bò kéo xe » của tù nhân thế kỷ Nguyễn Hữu Cầu :
Dù đạn thù đã cướp mạng ông
Và đạn thù đã cướp mạng cha
Rồi đạn thù sẽ cướp
mạng ta
Nhưng nhân danh những người tử tù
Ngồi chờ họng súng AK
Nhờ anh nói với mấy
đứa con ta
Hãy nhớ lời Thiên Chúa
Hãy mở lòng nhân ra
Mà thứ tha cho những kẻ thù
https://www.rfi.fr/vi/viet-nam/20140416-viet-nam-nhung-nguoi-tu-di-qua-the-ky
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.