“Đánh kẻ chạy đi chứ không đánh người chạy lại” là một cách ứng xử đẹp đẽ và nhân văn với những người từng lầm lỗi biết quay đầu (nên nhấn mạnh “biết quay đầu”). Điều đó góp phần tạo điều kiện cho những cuộc đời được làm lại. Thậm chí, được thay đổi.
Điều này không đồng nghĩa với trường hợp của Minh Béo, người vừa được Bộ Văn hóa trao giải thưởng, cũng là một người từng phải ngồi tù vì tội ấu dâm tại Mỹ.
Sau khi mãn hạn, về nước, Minh Béo gặp phải một làn sóng phản đối mạnh mẽ. Đa phần là không và không muốn tha thứ, không và không muốn thấy Minh Béo xuất hiện trong môi trường nghệ thuật nữa.
Có thể ở một mặt nào đó là khắt khe. Nhưng là sự khắt khe cần thiết để Minh Béo nhận ra toàn bộ sai phạm, vi phạm mà đứng dậy.
Người ta vẫn thấy Minh Béo lập sân khấu, tuyển diễn viên, diễn kịch. Ừ, thì hoạt động nghệ thuật không ai cấm, nhưng người ta cần thời gian để tẩy rửa những vết nhơ nhân phẩm.
Và rồi, lại những lời tố cáo về gạ tình và những lùm xùm chuyện ái tình xuất hiện xung quanh Minh Béo, sau khi cánh cửa sắt tội trạng năm xưa được mở ra chưa lâu; và ngày trở lại sân khấu cũng chưa lâu...
********
Giữa bao dòng sự kiện ồn ào, giữa muôn vàn nhớ quên của người đời, Minh Béo có thêm cơ hội để được người đời quên lãng những câu chuyện xấu xí từ quá khứ. Nhưng điều đó không có nghĩa là mọi chuyện sẽ ở yên trong quá khứ, nếu như anh ta vẫn tiếp tục ngựa quen đường cũ.
Có lẽ, sự vinh danh dành cho Minh Béo ở một cơ quan cấp Bộ, là điều không nên làm. Ít nhất, chưa phải là thời điểm của Minh Béo. Và nữa, không phải để dành cho một con người như Minh Béo.
Sự vinh danh ấy thực sự phản cảm và một lần nữa xới lên sự phẫn nộ, khi mà vấn đề bảo vệ trẻ em, lại đang là vấn đề nhức nhối hiện nay.
Tôi nói “chưa phải thời điểm” vì thực sự, Minh Béo chưa có một cái gì thể hiện sự hối lỗi hay thay đổi.
Và “không dành cho một người như Minh Béo”, bởi vì tư cách nghệ sĩ của anh ta không thực sự tồn tại nữa, để được vinh danh.
Nếu như một nơi nào đó vinh danh kiểu giải ao làng; hoặc vinh danh kiểu trêu đùa chọc ngoáy thì ta không bàn. Nhưng, Bộ Văn hóa thì, thực sự không thể hiểu nổi.
********
Thông thường, với những nghệ sĩ lầm lỗi, sai phạm, khi làm lại cuộc đời, người ta sẽ chọn nhiều con đường: một là tận hiến cho nghệ thuật, hai là cống hiến cho cuộc đời bằng những việc làm ý nghĩa và truyền cảm hứng thực sự.
Tận hiến cho nghệ thuật, Minh Béo chưa thực sự có cái gì. Còn cống hiến cho cuộc đời, năm qua, một năm dịch bệnh ròng rã và khắc nghiệt, bao nghệ sĩ bất chấp mọi thứ, kể cả thị phi độc ác, để lăn xả đi làm thiện nguyện giúp đời bất chấp hiểm nguy, bất chấp miệng lưỡi người đời.
Trong số họ, không có Minh Béo.
Bạn nói rằng nên nhìn nhân ái hơn với Minh Béo. Bạn nói rằng “đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại” và cho Minh Béo cơ hội...
Vậy tôi hỏi bạn, Minh Béo đã thực sự nhân ái, để buông tha cho cuộc đời này chưa, để chúng ta phải nhân ái với anh ta?
Minh Béo vẫn “chạy đi” theo những vết trượt chưa thôi gây ám ảnh chúng ta trong quá khứ, chứ đã thực sự “chạy lại” đâu để người đời nương tay?
Tạm quên lãng để Minh Béo vẫn kiếm sống từ ánh đèn sân khấu thời gian qua đã là bao dung lớn với y rồi. Đã cho y cơ hội nhiều rồi.
Nhưng vinh danh ư? Sao lại có thể làm như vậy? Sao lại có thể làm được vậy???
Đành rằng không đánh đồng chuyện này với chuyện nọ, nhưng xin đừng vinh danh một kẻ gây không ít ám ảnh cho các bậc phụ huynh trong việc bảo vệ an toàn cho những đứa trẻ, nhất là ở cái thời điểm này.
Xin đừng!
HOÀNGNGUYÊN VŨ 19.01.2022
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.