Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình từng nói: “Quân đội Trung Quốc triệu tập là có, đến là có thể đánh và đánh là có thể thắng, để bảo vệ chủ quyền và các quyền liên quan ở Biển Đông”.
Thứ mà họ Tập
gọi là “bảo vệ chủ quyền và các quyền liên quan ở Biển Đông” chính là
bảo vệ 9 đoạn lưỡi bò bịa đặt mà tổ tiên của họ sau bao lần “sử tri Nam quốc
anh hùng chi hữu chủ” còn chưa thể nghĩ ra.
Con sư tử Trung
Quốc đã tỉnh giấc ngủ dài và làm mọi thứ để thỏa mãn cơn đói lẫn sự tham lam
của nó ! Theo cách thâm hiểm hơn và tàn nhẫn hơn.
Trung Quốc mạnh
không? Mạnh ! Kinh tế, lẫn quân sự đều mạnh. Nhưng họ có mạnh như thời vó ngựa
Nguyên Mông đến đâu thì thành đổ, nhà tan, người chết ? Không ! Mà quân Nguyên
Mông đến Đại Việt lần nào đều rước nhục lần ấy...
Nói như ông Hồ,
“Chúng ta muốn hòa bình. Chúng ta đã nhân nhượng...” Không ai mong chiến
tranh đổ máu, nhưng cũng phải có một tâm thế chủ động khi kẻ thù truyền kiếp
cũng là hàng xóm. Mua tàu ngầm Kilo, mua Su30KM hay S300 không phải để xâm lược
ai mà để khi cần thì “một thước núi, một tấc sông” của tổ tiên cũng phải
giữ nếu họ đánh, phải đòi nếu họ không trả.
Nhưng một câu
nói của người xưa còn vang lên cảnh tỉnh: “Mệnh trời là ở lòng dân” (Ngô
Sĩ Liên). Muốn “đối ngoại” với kẻ xâm lược thì cần xem lại “đối nội” nhân dân
của chính quyền!
Không thể không
nhìn lòng dân từ những cuộc biểu tình lớn từ 1997 đến nay. Tôi không viết nhầm
đâu, từ 1997 chứ không phải 2007- thời điểm xảy ra cuộc biểu tình chống Trung
Quốc đầu tiên từ sau biên giới tháng Hai 1979.
Đó là cuộc biểu
tình của nông dân Thái Bình. Đêm 26 rạng ngày 27/6/1997 ở xã An Ninh, huyện
Quỳnh Phụ tỉnh Thái Bình đã xảy ra biểu tình bởi các khoản thu xây dựng hạ tầng
quá cao. Nhiều ví dụ thể trong một báo cáo gửi Thủ tướng phản ánh “cống
thoát nước do chính quyền xã xây đã quyết toán tới 21 triệu đồng, nhưng khi dân
đập đi xây lại thì chỉ mất 7,5 triệu đồng” (trích).
Đường sắt Cát
Linh -Hà Đông hiện nay cũng là một dạng đội vốn như vậy, ở mức độ kinh khủng
hơn nhiều. Nghĩa là sau hơn 20 năm, giặc nội xâm tham nhũng vẫn không ngừng gặm
nhấm quốc gia.
Cuộc biểu tình
giữa tháng 4/2015 ở xã Vĩnh Tân, huyện Tuy Phong, tỉnh Bình Thuận phản ánh một
sự thật là dân không thể sống nổi vì ô nhiễm không được kiểm soát.
Và lạ lùng
thay, cả đường sắt Cát Linh - Hà Đông (nhà thầu) lẫn nhiệt điện Vĩnh Tân (công
nghệ) đều có bóng dáng Tàu. Rồi “cuộc biểu tình trên mạng” chống bauxite, cuộc
xuống đường phản đối đặc khu cũng cho thấy nhân dân muốn bày tỏ điều gì.
Những ví dụ đó
nhắc nhở cho chế độ hiện hữu rằng nỗi lo sợ bạo lực trấn áp nhân danh an ninh
quốc gia không thể lớn hơn nguy cơ giặc nội xâm và giặc ngoại xâm !
Người Việt chưa
bao giờ sợ ngoại xâm, đó là sự thật ngàn đời. Và những vương triều sụp đổ xưa
nay của đất nước thường đến từ sự hưởng thụ xa hoa của hệ thống cầm quyền. Xem
lại lịch sử, chính do sự hưởng thụ của giới cầm quyền trên cơ sở sưu cao, thuế
nặng, tham nhũng tràn lan mà dẫn đến nội lực đất nước suy yếu, kẻ thù thừa cơ
xâm lăng.
Những ngày này,
sự sục sôi phản đối Trung Quốc quấy phá lãnh hải quốc gia là đúng đắn và cần
thiết. Nhưng cần thiết hơn là nhìn lại thể chế để thấy nội lực quốc gia bị bào
mòn ra sao bởi quá trình đối nội lỏng lẻo, bất cập và bất công.
Tôi thật khó
tưởng tượng nhân dân nào có thể nghe lời kêu gọi của thứ quan tham vừa vung bút
thu hồi đất dân trái pháp luật hay ban hành một quyết định gây ô nhiễm cho dân.
Tâm thế giữ Biển
Đông là điều kiện cần nhưng sẽ không bao giờ đủ nếu thể chế vẫn tạo ra những
quan tham và gian thương bào mòn nội lực đất nước. Khi chúng phe phẩy thẻ xanh
định cư nước ngoài thì rốt cuộc chỉ còn lại nhân dân với mớ hoang tàn từ tài
nguyên đến hạ tầng, từ xác thân đến tinh thần thì làm sao chống giặc?
Muốn giữ biển,
phải giữ bờ. Muốn giữ chủ quyền đất nước, phải cậy nhờ nhân dân. Đơn giản chỉ
có vậy thôi!
Và.
Không thay đổi
một thể chế tồi thì chế độ cầm quyền không chỉ là mất lòng dân mà có thể là mất
hết !
MAI QUỐC ẤN
22.07.2019
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.