(FB Truong Huy San) Trên
văn bản, người dân Đồng Tâm bị coi là những người "chiếm đất quân sự", đang "sử dụng đất quốc phòng tại sân bay Miếu Môn" (Thông báo
162/TB-UBND, ngày 16-5-2016). Rồi, hôm qua, 18-4-2017 - báo chí lạnh lùng coi
họ là những người "gây rối trật tự
công cộng".
Nhưng, trên đất có dân. Dân
không phải là những con số khô khốc xuất hiện trong các văn bản. Hầu hết người
dân thuộc 14 hộ có đất bị lấy giao cho Viettel này đã sống ở Đồng Tâm lâu đời.
Kể cả thời bị đưa vào hợp tác xã, họ vẫn liên tục an cư, canh tác trên mảnh đất
ấy cho đến khi Viettel cắm bảng gọi đó là "khu
đất quân sự".
Dù ngày 14-4-1980, Phó thủ tướng Đỗ Mười ký
quyết định 113/TTg "duyệt cấp cho Bộ
Quốc phòng (BQP) 208 hecta thuộc xã Trần Phú, Nông trường Lương Mỹ",
xây dựng đợt I sân bay Miếu Môn. Nhưng, từ đó đến nay, chẳng có cái sân bay nào
được xây ở đây cả. Cho tới trước khi có "Dự
án", BQP "chưa hề thực hiện bồi thường, hỗ trợ cho các hộ đang sử
dụng đất" ở đó và cho tới ngày 1-12-2014, cả BQP lẫn tỉnh Hà Sơn Bình
trước đây, lẫn Hà Tây và Hà Nội về sau, “chưa
có văn bản nào xác định ranh giới khu đất này”.
Trên thực tế, ở đây, cũng có
một đơn vị quân đội, Lữ đoàn 28 (nhận bàn giao từ Bộ Tư lệnh Công binh từ năm
1989). Về mặt nội bộ thì năm 1992, Lữ 28 có tiến hành lập sơ đồ khu đất. Nhưng,
mãi tới năm 2014, đơn vị này mới có văn bản gửi Sở Tài Nguyên Môi trường Hà Nội
xin cấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất 236,7 hecta, nhiều hơn 28,7 hecta so
với diện tích mà năm 1980 Thủ tướng cấp. Ngày 27-3-2015, Bộ Tổng Tham mưu mới thu hồi 50,03 hecta đất thuộc
khu này từ Lữ 28 để giao cho Viettel.
Cả về pháp lý và thực tế,
phần lớn khu đất 236,7 hecta này, chưa từng được làm thủ tục hợp lệ (theo Luật
Đất Đai năm 1993) và chưa từng được BQP sử dụng đúng mục đích mà quyết định
113/TTg giao. Lẽ ra, năm 2014, khi vùng này bắt đầu đô thị hóa (sau 6 năm nhập
vào Hà Nội), Chính phủ nên thu hồi để cân nhắc sử dụng phần tài nguyên quốc gia
đó sao cho hiệu quả nhất. Nếu "Dự án
A1" mà Viettel đang tiến hành thực sự vì "mục đích quốc phòng" thì, trước hết, Chính phủ cũng nên
cân nhắc chọn một chỗ trống dọc đường HCM thay vì đẩy quân đội vào thế "tranh" với dân bờ xôi, ruộng
mật.
Nếu phần tài nguyên quốc gia
đó được khai thác sao cho hữu ích nhất trong giai đoạn phát triển thời bình của
đất nước thì, thay vì Quân đội hay các nhà kinh doanh địa ốc, trước hết, những
cư dân ở đây phải được hưởng lợi từ nguồn tài nguyên đó. Gia đình họ đã chịu
đựng "quy hoạch treo" 37
năm nay, khi đất tăng giá tại sao họ lại trở thành người ngoài cuộc.
Hãy nghe câu chuyện thực dân
Pháp và hãng Shell ứng xử với nông dân ở Nhà Bè hồi đầu thế kỷ (Tư liệu của nhà
báo Mai Bá Kiếm (Ba Kiem Mai), hậu duệ của người trong cuộc):
Năm 1911, hãng Shell (tập
đoàn Anh - Hà Lan) đến Nhà Bè đầu tư Cảng và kho chứa xăng dầu. Chính quyền
Pháp thay vì đứng ra đền bù đất rồi giao cho Shell thì để cho Shell thương
lượng trực tiếp với ba chủ đất tại đây, thuê 100 mẫu, thời hạn 99 năm. Lúc bấy
giờ, ba người chủ đất đang cho cả trăm tá điền thuê với mức 10 giạ
lúa/1.000m2/năm). Shell đàm phán giá thuê cao gấp 5 lần, lại được lãnh tiền
hàng tháng qua chèque.
Chủ đất rất mừng, nhưng Dân
luật Giản Yếu 1883 do người Pháp áp dụng ở Nam kỳ sau khi áp đặt chế độ thuộc
Pháp lên vùng đất này đã trao cho các tá điền quyền tiên mãi (được ưu tiên mua
cùng giá, mà chủ đất định bán cho người khác hoặc được ưu tiên thuê cùng giá mà
chủ đất định cho người khác thuê với giá cao hơn). Tuy tá điền không thuê nổi
theo giá Shell thuê, nhưng họ có quyền không ký giấy khước từ thuê đất.
Không có đủ giấy khước từ của
tá điền, thì chủ đất không thể ký hợp đồng với Shell. Do đó, chủ đất phải thương lượng cho tá điền được
hưởng tiền thuê đất mấy năm đầu mà hãng Shell trả, để tá điền chịu ký tờ khước
từ thuê đất. Bỗng nhiên, tá điền có một cục tiền, có nhiều tá điền đi vô vùng
sâu mua ruộng để làm chủ. Có nhiều tá điền - như ông nội nhà báo Mai Bá Kiếm
(cụ Mai Bá Điền 1885 - 1979) - vừa lãnh được một cục tiền vừa xin được vào hãng
Shell làm.
14
hộ dân thuộc xã Đồng Tâm không phải là "tá
điền". Có 4 hộ đã "sử dụng
đất" trước khi khu vực này bị Thủ tướng giao cho BQP, phần lớn còn lại
đã sử dụng đất trước khi Luật Đất Đai 1993 có hiệu lực (15-10-1993). Có một
trường hợp, ông Nguyễn Văn Thúy, mua lại nhà đất của 4 hộ công nhân có nguồn
gốc là tài sản thanh lý của công ty vôi đá Miếu Môn (ngày 30-8-2001). Cho dù
phần có giá trị nhất ở đây là 25 nghìn mét vuông khuôn viên, nhưng biên bản
thanh lý lại chỉ ghi mấy nhà xưởng rách nát chứ không ghi đất.
Nhưng,
BQP chỉ làm việc với Chính quyền. Các chủ đất thực sự đã không được coi là chủ
thể của các vòng đàm phán. Mức đền bù mà họ được ấn định là: đất ở 2,2 triệu/m2
(được công nhận tối đa 300 m2); đất vườn, ao hồ 1,54 triệu/m2 (tối đa 180m2);
đất trồng cây hàng năm và cây nông nghiệp 108 nghìn đồng/m2 [Khi đền bù,
Viettel có tăng mức công nhận đất ở lên gấp 5 lần]. Riêng trường hợp ông Thúy
không được đền bù phần đất (25 nghìn m2).
Nếu
không bị quy hoạch, cho dù nguồn gốc thế nào thì theo Luật Đất Đai hiện hành,
14 hộ nông dân này cũng sẽ được ưu tiên công nhận quyền sử dụng đất (kể cả ông
Thúy rồi cũng sẽ được "thủ đắc theo
thời hiệu" - ông và 4 hộ công nhân đã canh tác đất ấy 16 năm qua).
Chưa
có nhà nghiên cứu nào tìm xem, có bao nhiêu người dân Thủ Thiêm đang ở trong
khu Sala; có bao nhiêu người dân Tân Thuận đang ở trong khu Phú Mỹ Hưng; bao
nhiều người dân Văn Giang đang ở trong Ecopark...Và, nếu các ông chủ Phú Mỹ
Hưng, Ecopark, Sala... phải thương lượng trực tiếp với các chủ đất, có thể tiến
trình xây dựng các thành phố ấy sẽ không nhanh như thế nhưng chính quyền sẽ
tránh được xung đột trực tiếp với dân. Các khoản chênh lệch địa tô sẽ được ăn
chia giữa các nhà đầu tư và nông dân (nông dân có thể nhận tiền mặt hoặc cổ
phần từ các khu đô thị này); và, lợi nhuận mà các đại gia thu được chưa chắc đã
thấp hơn vì họ chia sẻ công bằng với nông dân thay vì chi không thể hạch toán
được với các quan tham nhũng.
Từ
đất nông nghiệp mà muốn xây nhà thì chi phí duy nhất mà con người phải bỏ ra là
san lấp. Chỉ vì một quyết định hành chánh (cho đổi mục đích sử dụng) mà giá đất
có thể tăng hơn 20 lần (từ 108 nghìn đồng lên 2,2 triệu đồng/m2) thì "nhóm lợi ích" và bọn tham
nhũng không xâu xé "chênh lêch địa tô" mới lạ. Nhà nước có thể giữ
quyền quy hoạch đất nông nghiệp để bảo đảm an ninh lương thực. Nhưng khi chuyển
đổi quy hoạch, khoản "chênh lệch địa
tô" đó phải thuộc về nông dân chứ không phải là các nhóm lợi ích. Nhà
nước sẽ chỉ hưởng lợi nhờ giá tính thuế chuyển quyền sử dụng đất tăng lên.
An
ninh, quốc phòng là “lợi ích quốc gia” và
lợi ích của 90 triệu dân, không thể chỉ có 14 hộ dân chịu thiệt. Ngay cả khi
Nhà nước “trưng mua” đất của dân cho
“mục đích quốc phòng” thì vẫn phải
theo đúng giá thị trường. Tôi nghĩ, các nhà lãnh đạo Hà Nội và Viettel biết giá
đất ở Đồng Tâm chắc chắn không phải là 2,2 triệu/m2, đừng nói là 108 nghìn vì
bị quy là đất nông nghiệp. Viettel (đơn vị chi tiền đền bù) nên đàm phán lại
với dân nếu dứt khoát cần đất ở đó. BQP và Hà Nội nếu muốn sử dụng tiếp gần 180
hecta còn lại thì cũng nên đàm phán với dân theo nguyên tắc này.
Cả
tướng Chung lẫn tướng Hùng và các vị trong Thường vụ Hà Nội nên bình tâm. Chỉ
cần đặt tình huống, 14 hộ bị thu hồi đất ở Đồng Tâm không phải là gia đình ông
Căng, ông Tứ, ông Toán, bà Nguyệt, ông Thùy... mà là nhà mình thì sao. Cụ Kình
cũng từng là lãnh đạo địa phương như quý vị đấy thôi. Đừng nghĩ quý vị sẽ là
ngoại lệ khi các khoản "chênh lệch
địa tô" được các thế hệ đi sau mang ra chia chác.
Huy Đức 19.04.2017
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.