"Một
Nhà nước toàn trị sẽ chết đi như thế nào ? Cho đến nay, thế giới đã biết đến nhiều kịch bản cho sự kết thúc
này...Nếu tin vào các phóng sự về Việt Nam đăng trên báo Granma,
hay chuyến đi châu Á gần đây của một nhóm các nhà kinh tế Cuba, đặc biệt là tại
Việt Nam và Lào ; thì hiển nhiên là Cuba đã chọn lựa mô hình Trung
Quốc : cải cách kinh tế và đóng băng vô hạn định tất cả các cải cách chính
trị."
Trên một đường phố thủ đô La Habana (Vui lòng bấm vào ảnh để phóng to) |
Đấu tranh ý
thức hệ
Nhưng điều làm cho tôi sững sờ, là khi biết được nhiều
bậc phụ huynh chi tiền học cho con cái đi học thêm môn toán và khoa học. Một
điều mà tôi xin nhắc lại là không chỉ khó tưởng tượng nổi, mà nhất là vô ích,
vào cái thời Nhà nước dành đến 15% tổng thu nhập quốc dân cho giáo dục. Một bà
bạn có con gái vừa học xong trung học cũng ở trường cũ của tôi, một ngôi trường
cho đến nay vẫn uy tín nhất Cuba,
thổ lộ: “Nếu không làm vậy thì con bé khó
thể chuẩn bị tốt cho kỳ thi đại học”. Bà bạn còn cho tôi biết thêm nhiều
chuyện khác về trường, nhất là các vụ ăn cắp các tấm nệm ở ký túc xá và dụng cụ
học tập đã tăng vọt.
Trong nhiều năm dài, chính quyền cấm các tác giả Cuba xuất bản tác phẩm bên ngoài đảo quốc, và một số - trong đó có Reinaldo Arenas, hiện nay được đọc rất nhiều - đã gặp phải những rắc rối lớn khi vi phạm quy định này, nếu không bị ngồi tù. Sự sụp đổ của lãnh vực xuất bản đã thay đổi hẳn tình hình trong thập niên 90, và mọi người đều ra nước ngoài để in sách. Đương nhiên là các tác phẩm in ấn ở ngoài Cuba, trong đó có các sách của tôi, đều không được lưu hành trong nước.
Trong nhiều năm dài, chính quyền cấm các tác giả Cuba xuất bản tác phẩm bên ngoài đảo quốc, và một số - trong đó có Reinaldo Arenas, hiện nay được đọc rất nhiều - đã gặp phải những rắc rối lớn khi vi phạm quy định này, nếu không bị ngồi tù. Sự sụp đổ của lãnh vực xuất bản đã thay đổi hẳn tình hình trong thập niên 90, và mọi người đều ra nước ngoài để in sách. Đương nhiên là các tác phẩm in ấn ở ngoài Cuba, trong đó có các sách của tôi, đều không được lưu hành trong nước.
Ít nhất là tình hình đã được cải thiện đôi chút. Qua lời mời
của Reina María Rodríguez, tôi đã đọc một chương trong cuốn tiểu thuyết mới
nhất của tôi, tại một trong những không gian văn hóa hiếm hoi. Người nữ thi sĩ danh
tiếng của Cuba đã phải rất kiên trì và khôn khéo mới có thể gầy dựng được địa
điểm này, mà bản thân câu lạc bộ đã là một phép lạ nho nhỏ, xứng đáng được vinh
danh.
Một quầy sách báo |
Trên đường đi, tôi bước vào một trong số những nhà sách đang
hoạt động nằm tại đường Obispo, con đường du lịch nổi tiếng của thủ đô. Ở đây
chỉ có những cuốn sách của các nhà xuất bản quốc doanh, không có cuốn nào được
nhập từ nước ngoài, và không có bất kỳ một tác phẩm nào chỉ trích hay phản
kháng cách mạng – một điều không làm ai ngạc nhiên cả.
Nếu có một lãnh vực mà Nhà nước không hề muốn nhượng bộ, thì
đó chính là cuộc đấu tranh ý thức hệ. Trong những năm dài cách mạng Cuba, những
cuốn sách tư nhân được xuất bản « mới » nhất, đã ra đời vào lúc cách
mạng vừa mới khởi đầu, và đã bị cấm vì kêu gọi lật đổ (tất nhiên là những cuốn
này mang tính nổi loạn).
Đó là trường hợp cuốn Nông
trại súc vật của George Orwell, tác phẩm mà nhà xuất bản ở tận ngoại quốc xa xôi muốn tố cáo những nguy hiểm
của một Nhà nước toàn trị nắm hết mọi quyền hành sẽ xuất đầu lộ diện. Chính là
cái Nhà nước đó ngày nay bắt đầu tự tháo gỡ một cách kiên nhẫn và thận trọng,
vì sợ sẽ bị nổ tung ngay trong tay mình.
Chủ tịch Cuba Rául Castro và Thủ tướng VN Nguyễn Tấn Dũng, ngày 8/7/12 tại Hà Nội. |
Điều này dẫn đến một câu hỏi đã ám ảnh tôi từ lâu : Một
Nhà nước toàn trị sẽ chết đi như thế nào ? Làm sao để chấm dứt một chế độ
độc tài ? Cho đến nay, thế giới đã biết đến nhiều kịch bản cho sự kết thúc
này : thất bại quân sự, cải cách chính trị đi trước cải cách kinh tế, hiện
đại hóa nền kinh tế kèm theo việc đóng băng chính trị. Nước Đức quốc xã năm
1945, Liên Xô năm 1991 và Trung Quốc năm 1978 là các minh họa cho mỗi kịch bản
nêu trên.
Nếu tin vào các phóng sự về Việt Nam đăng trên báo Granma,
hay chuyến đi châu Á gần đây của một nhóm các nhà kinh tế Cuba, đặc biệt là tại
Việt Nam và Lào ; thì hiển nhiên là Cuba đã chọn lựa mô hình Trung
Quốc : cải cách kinh tế và đóng băng vô hạn định tất cả các cải cách chính
trị.
Một người dân đang đọc Granma, tờ báo chính thức của ĐCS Cuba. |
Kịch bản của hồi kết
Nhưng có lẽ thực tế hơn thì nên nói về mô hình Cuba. Tôi xin
giải thích : Cho đến năm 1968, Cuba sống trong một nền kinh tế hỗn hợp,
trong đó Nhà nước để ngoài vòng kiểm soát ít nhất là 60.000 doanh nghiệp nhỏ,
giúp cho đời sống hàng ngày của người dân dễ thở hơn một chút, nhờ đáp ứng một
số nhu cầu của họ (như cửa hàng sửa chữa giày dép, tiệm tạp hóa v.v…). Chính Fidel
Castro trong một chiến dịch được đặt tên là « Phản công cách mạng »
đã chấm dứt tình hình trên.
Fidel tố cáo trong một trong những bài diễn văn tràng giang
đại hải của ông : « Hiện vẫn
còn một tầng lớp ưu đãi thực sự, làm giàu trên công sức của người khác và sống
thoải mái hơn rất nhiều trong khi bao nhiêu người khác lao động. Những kẻ lười
biếng sức dài vai rộng, đã mở những quán ăn, những cửa hàng nào đó, mang lại
cho họ mỗi ngày 50 peso, vi phạm luật pháp, vi phạm các quy định vệ sinh, vi
phạm hết thảy mọi thứ (…). Nếu một số người tự hỏi sau 9 năm mà cách mạng còn
dung thứ hạng người ăn bám như vậy, thì họ hoàn toàn có lý (…). Chúng ta muốn
gì đây, chủ nghĩa xã hội hay các quầy
hàng ăn uống ? Thưa các vị, chúng ta không làm nên cuộc cách mạng tại đây
để thiết lập ra quyền thương mại ! »
Những tàn tích cuối cùng của sở hữu tư nhân đã biến mất vào
ngày hôm đó !
Một quầy rau quả |
Trong số vô số thứ bắt đầu thấy thiếu thốn, có bữa ăn xế, bị
hủy bỏ ở trường học khi tôi học primer grado (tương đương lớp 1), mà ở nhà tôi
được cho 20 centavos ( !) để trả. Lạm phát leo thang kinh khủng : đó
là một trong những kỷ niệm « chính trị » thời thơ ấu của tôi. Giá cả
mọi thứ đều đắt như vàng, và chiếc khăn quàng nhập khẩu xinh đẹp mẹ tôi phải
trả đến gần một tháng lương, 80 peso, đã bị giật mất trong một buổi tối lễ hội.
Đối với một số người, kịch bản của hồi kết đã được báo trước
là sự chuyển đổi kinh tế, thật đáng chán vì nó không cho phép lên án thẳng
thừng những lạm dụng của cách mạng, cuộc huy động tổng lực được cho là bạo lực này,
việc tiến hành Nhà nước toàn trị. Họ đảm bảo rằng (không phải là không có lý), có
một mối đe dọa bền bỉ bên trong, những thiệt hại về đạo đức khắc sâu và lâu dài
lên tương lai Cuba.
Giờ thì phải chờ xem Nhà nước Cuba sẽ xử sự như thế nào với
vai trò được thu gọn, khi hàng triệu cá nhân làm việc cho người khác chứ không
phải cho Nhà nước, và không phải cống nộp gì cho Nhà nước nữa. Tôi hình dung ra
việc ngựa quen đường cũ, các phản ứng do lòng kiêu hãnh bị đụng chạm, sự lúng
túng trước vai trò mới này, thậm chí – ai mà biết được – một sự quay lại với
các thói xấu vĩnh cửu, một khi cho là đã vượt qua được trận bão kinh tế, hay
khi (do phép lạ !) tìm được một mạnh thường quân mới chịu tài trợ một cách
hào phóng.
Nếu bối cảnh hiện nay có khác đi, thì không phải là lần đầu
tiên mà sau một giai đoạn « tư nhân hóa » hay « cải cách »
thì Nhà nước lại quay lui, thay đổi chính sách. Nhưng thành thật mà nói, tôi
tin rằng thời thế không còn như trước nữa. Nếu chuyến đi La Habana lần này có
đôi phần hữu ích cho tôi, thì đó là việc có thể lại ra đi với cái cảm giác lần
này sẽ không có việc quay lại với thời bao cấp độc đoán trước đây.
Không phải vì chế độ không muốn thế, mà họ không thể !
Ngay cả trong kịch bản mới này, Nhà nước Cuba đã thu gọn vẫn còn giữ một tầm
vóc đáng kể so với tất cả các nước khác trong khu vực. Cần nhiều năm mới thay
đổi được việc này, nhưng quan trọng nhất là đời sống của người công dân bình
thường, cuộc sống của đường phố, cảm nhận được các tác động.
Nguồn dự trữ tuyệt vời
Một khách du lịch đang dạo phố. |
Chính là tại New York, trước khi lên đường, mà tôi đã
có được địa chỉ của “casa particular” hiện
nay. Đó là các nhà trọ tư nhân, được
Nhà nước duyệt cho phép đón tiếp các du khách, một sáng tạo trong thời kỳ khủng
hoảng của thập niên 90 khi năng lực của các khách sạn quốc doanh không đủ đáp
ứng. Nhà trọ tôi ở nằm tại khu vực hồi xưa thuộc loại sang trọng của tầng lớp
trung lưu, cách Cơ quan đại diện cho các lợi ích Mỹ (được xem như đại sứ quán
Hoa Kỳ kể từ khi cắt đứt quan hệ ngoại giao năm 1961) chỉ có hai dãy nhà.
Khu phố này không thực sự là khu du lịch, buổi tối khó tìm
ra được một tiệm ăn nào còn mở cửa. Có một đêm trở về nhà trọ mà chưa ăn tối,
tôi nhận ra một tấm bảng đề mấy chữ « Se
vende comida » (Bán thức ăn), không có chi tiết gì thêm.
Tôi bước vào một ngõ hẹp giữa hai căn nhà. Một gia đình đang
tụ họp xem một telenovela (phim truyện dài nhiều tập nói tiếng Tây Ban Nha) mới
nhất của Brazil. Và sau cửa sổ, trong một căn phòng được sửa sang lại làm gian
bếp, một phụ nữ trẻ chiên các miếng thịt bít-tết bằng cách thẩy vào dầu nóng
trong chiếc chảo ám khói đen.
Bữa ăn đặc thù Cuba, với cơm, đậu đen và khoai mì luộc, có
cái giá 20 peso, tức chỉ khoảng 70 xu euro. Như thường lệ ở Cuba, bữa tối được
dọn lên trong một chiếc hộp các-tông nhỏ. Người phụ nữ khi dọn bữa cho tôi đã
nói mấy từ khiến tôi ngạc nhiên : « Coi
chừng, cực nóng đấy ! ». Cô không nói « rất nóng » mà là « cực»
nóng.
Tôi không biết vì sao từ này lại gây ấn tượng cho tôi đến
thế, nhưng chừng như đây là biểu tượng cho nguồn dự trữ tuyệt vời của một dân
tộc, đang chờ đợi người ta để cho mình sống một cuộc sống của người trưởng
thành. Nhà nước bao cấp ngày nay đang thu mình lại, đã từng nuôi dưỡng và giáo
huấn họ, nhưng cũng đã làm cho họ tê liệt, đã triệt sản họ, làm cho cả một dân
tộc phải sống trong thời thơ ấu kéo dài. Bây giờ đã đến lúc để cho dân tộc Cuba
được lớn lên.
(Tác giả José Manuel
Prieto sinh tại La Habana năm 1962, là nhà văn và dịch giả tiếng Nga-Tây Ban
Nha, đã sống 12 năm tại Nga, dạy học ở Mehico và nay sinh sống ở New York).
Mời đọc lại :
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.