Ảnh Mao Trạch Đông luôn ngự trên Thiên An Môn. |
Đôi khi Mao cũng ngạc nhiên vì các cô gái không coi ông ta là một người đàn ông, mà như Thượng đế. Điều ấy làm Mao bật cười, nhưng cái chính không phải ở đó. Các thiếu nữ này phải chứng tỏ họ xứng đáng với ham muốn của Mao, vốn chừng như không giảm sút đi với thời gian.
Gần đến tuổi bảy mươi, Mao có vẻ đã nói lời vĩnh biệt với chứng bất lực mà trước kia vẫn làm ông ta khiếp sợ mỗi khi nghĩ đến nguy cơ này. Trở thành tín đồ nhiệt thành của các phương pháp làm tình theo tinh thần Lão giáo, xem hành vi tình dục là nghi lễ phù hợp với luật âm dương của trời đất để trường thọ, Mao cần những thiếu nữ có đủ điều kiện tham gia và tỏ ra xuất sắc trong lãnh vực này.
Từ đó, chiếc giường size « khủng » của Mao đón tiếp có thể đến một tá cô gái cùng một lúc. Thực tế, quan niệm Lão Tử chỉ là cái cớ cho tính dâm dục tự nhiên của ông ta. Những điều mà các người tình một đêm này cho là hạ cấp đối với những người đàn ông khác, thì với Mao lại được coi là tuyệt vời, và các cô tự hào kể lại những kỳ tích của Mao.
Các cô gái không ngần ngại học hỏi kỹ năng làm tình để đáp ứng được những đòi hỏi trớ trêu của ông ta, vì thật là tệ hại nếu không phục vụ được ngang tầm. Cô nàng đó sẽ bị loại ngay lập tức, trong khi có hàng tá cô gái khác đang chầu chực ngoài cổng. Một trong số các cô, một hôm đã ngây ngất thổ lộ :
- Tất cả những gì ông ấy làm hết sức tuyệt vời, đê mê !
Ở tuổi bảy mươi, Mao vẫn cảm thấy cường tráng, mà ông ta cho rằng đó là nhờ hoạt động tình dục có thể sánh vai với Sardanapale (một vị vua thời cổ đại chỉ thích khoái lạc – ND). Mao thích làm tình hơn tất cả mọi thứ trên đời, cũng như các cô gái trẻ xinh xắn, đặc biệt là các trinh nữ.
Người ta đưa các cô đến phục vụ cho Mao như là thức ăn hàng ngày, tuyển lựa dựa theo các tiêu chuẩn cụ thể : phải thật đẹp và xuất thân từ thành phần vô sản. Mao chúa ghét những phụ nữ tinh tế, học thức và ở lứa tuổi chín chắn. Những cô gái trúng tuyển choáng ngợp trước vinh dự này.
Người cầm lái vĩ đại thực sự là một con sư tử trong lãnh vực tình dục. Cho đến lúc chết, cuộc sống riêng tư của Mao là một loạt những cuộc truy hoan. Đó là thú vui duy nhất của ông ta, và Mao tiêu thụ một số lượng thiếu nữ không thể đếm xuể.
Sự ham mê sắc dục của Mao không chỉ giới hạn ở những cô gái trẻ. Ông ta cũng thích các thanh niên đẹp trai lực lưỡng, như đa số các nam nhân viên phục vụ vẫn thường xuyên phải đấm bóp cho ông dễ ngủ. Mao đòi hỏi các chàng thanh niên này phải xoa bóp cả bộ phận sinh dục của ông ta nữa. Và cũng không ít trường hợp khi đã được làm nóng, Mao lại vuốt ve bộ phận kín của chàng trai. Đây không hẳn là khuynh hướng đồng tính luyến ái, nhưng đúng ra là một nhu cầu tình dục mãnh liệt dưới mọi dạng thức.
Đương nhiên không phải là đơn giản khi để cho bằng ấy thiếu nữ có ngoại hình hoàn hảo sống cùng một mái nhà với các chàng trai đẹp « lung linh ». Đội ngũ cận vệ gồm đủ loại người, trừ các hoạn quan, và họ không ngần ngại buông lời trêu hoa ghẹo nguyệt với các cô gái tuổi đôi mươi này. Nhưng hãy coi chừng cơn thịnh nộ của vị chúa tể…Mao không ưa người khác đi săn trên lãnh địa của mình, và đã có nhiều người học được bài học đắt giá.
Có vài ba lần Mao say đắm tài năng của một trong số các tì thiếp cho đến nỗi không cho cô ta kết hôn, khi cô phải lòng một anh chàng đẹp trai. Thế là nhiều nhân chứng đã phải chứng kiến những vụ cãi cọ chẳng khác ngoài chợ. Một cô ái phi khác thì dần dà có ảnh hưởng lớn đến mức cô ta tự cho phép mắng Mao sa sả. Nhưng cô này làm tình rất nghệ thuật cho nên Mao bỏ qua tất cả. Hơn nữa cô ta còn giới thiệu với Mao một lô một lốc các người đẹp trong gia đình mình, cô sau lại còn đẹp hơn cô trước.
Vào thời kỳ đó, cuộc sống tình dục của Mao Trạch Đông gần như trở thành quan hệ gia đình. Ông ta nhanh chóng sủng ái một trong các cô em của cô bồ đương nhiệm, và cô này đương nhiên bị hất cẳng. Cô em đã có chồng, nhưng điều này có can hệ gì…Một buổi tối, Mao mời cả gia đình đến ăn tiệc. Lúc đến món tráng miệng, ông ta bất thần nảy sinh ham muốn. Mao yêu cầu anh chồng đi nơi khác để có thể « chăm sóc » cô vợ. Đương nhiên là người chồng chẳng dám hé miệng, thậm chí còn cho rằng việc vợ mình được Mao chọn lựa là một sự ưu ái. Mao ưa thích các phụ nữ trong gia đình này cho đến nỗi ông ta có thể ngủ cả với người mẹ nếu bà còn sống…
**
Thời gian càng trôi đi, các người tình của Mao càng trở nên ngạo mạn. Hãy còn vô tư lúc mới gặp gỡ, chỉ cần được vời đến nhiều đêm trên giường của Mao là những người đẹp này bỗng trở thành những cô ả đanh đá. Đa số vô học, nên các cô nhanh chóng trở nên kiêu căng. Những người đẹp này ngu ngơ cho đến mức khi bị lây nhiễm căn bệnh hoa liễu, vốn không có lý do gì mà không ập đến chốn thanh lâu này, các cô còn tỏ ra hãnh diện vì được Mao Trạch Đông lây bệnh cho. Những thiếu nữ này xem đó là một niềm vinh hạnh, và nhất là, đây là bằng cớ chứng tỏ mình đã được ngủ với Mao.
Khi phải chữa trị cho nhân vật là nguồn gây lây lan bệnh, thì lại là chuyện khác vì Mao không bị ảnh hưởng gì, cho rằng đây là điều vô bổ. Các bác sĩ cảnh báo nguy cơ :
- Thưa chủ tịch, điều gì sẽ xảy ra nếu đến lượt phu nhân Giang Thanh của ngài cũng bị lây bệnh ?
Mao cười lớn :
- Điều đó chẳng bao giờ xảy đến đâu ! Tôi không quan hệ tình dục với bà ấy từ đời nảo đời nào rồi…Tôi bảo với bà ấy là tôi già quá rồi, không thể làm tình được nữa.
Nguy cơ lây truyền bệnh hoa liễu lại càng cao hơn vì Mao không bao giờ tắm rửa. Kể cả rửa « cái ấy ». Ông ta cười hô hố :
- Tôi rửa nó trong cơ thể phụ nữ rồi !
Hậu quả là Mao Trạch Đông mang trong người vi trùng hoa liễu cho đến cuối đời, và tiếp tục lây nhiễm căn bệnh cho hàng mấy trăm thiếu nữ…
Mời đọc lại:
Ôi! Bác Mao, Bác Hồ.
RépondreSupprimerThật là tởm lợm!
TM đọc xong thấy tởm quá cũng không muốn dịch TS ạ, nhưng một số bạn khuyến khích nên ráng dịch cho xong đoạn này mà thôi. Thân ái.
SupprimerCe commentaire a été supprimé par un administrateur du blog.
RépondreSupprimerMời bạn tìm đến những nơi nào viết, "dịch" theo ý mình thì tốt hơn (hơi "bị" nhiều đấy), vào đây chỉ mất thì giờ thôi. Chào bạn.
SupprimerChào chị- Có gì tởm lơm đâu - Mấy cha lãnh tụ CS thế trên Thế giới tên nào cũng mắc giang mai lậu,,,mà chết- Có những bài dịch tiếng việt thế này để các Bạn Trẻ ít chữ Ngoại quốc biết cái "vĩ đại và vì giai cấp VÔ SẢN" của họ - Internet thì phổ biến,nhưng đâu ai cũng rành Ngoại ngữ,chưa kể đến "ngữ nghĩa" tùy theo mỗi nơi. Ta cho nó tục là nó tục-cho nó "tởm lợm" thì nó tởm lợm-Không có cái xấu xa đê tiện làm sao "biết được" có cái tốt đẹp.(Trước 75,Anh Pháp,kể cả Nho tôi cũng tàm tạm- Nhưng trên 30 năm rơi vào hoàn cảnh tay trắng cố kiếm cái ăn để tồn tại ,tôi quên hết!!!Nay thì già,quên trước quên sau!!!Không nhờ những bài thế này làm sao tôi ôn lại được cái "ưu việt" của CS?)
RépondreSupprimerMong là chị Thụy My và Quí vị nghĩ lại- Chúc sức khỏe Chị và cám ơn tất cả.
Rất cám ơn chú đã chia sẻ và động viên, cũng như giúp phổ biến các bài viết lâu nay. Mong chú vào blog góp ý thường xuyên hơn nữa. Kính chúc chú sức khỏe và giữ mãi nhiệt tâm :)
SupprimerCám ơn Chị trả lời- Từ khi làm log (mò không hà) hơn 2 năm bị đánh phá,cướp...chạy hoài!! Có thì giờ tìm tin cho Bà con bận việc hàng ngày,lúc nghỉ vào một chỗ để đọc cho "dễ"- Mong là mọi Bà con nhận định sáng suốt để làm thế nào Dân tộc và Đất nước ta "bằng chị bằng em",làm con Dân cũng có phần hảnh diện- Cứ thế này mãi chán quá- Ba mươi tám năm với gần 90 triệu Con Người không chế tạo được một cái gì cho hoàn chỉnh!!!Giờ thì bị Trung cộng lấn áp!!!....
SupprimerTôi xin Tin Bài gần như hầu hết của RFI- Tôi biết RFI từ hồi 1960s.(WP và Blogspot vào khi khó,khi không,chả hiểu)
Chúc Chị sức khỏe.
NGÀY XƯA Ở XÓM MÌNH NGƯỜI TA LÀM RUỘNG VÀ NUÔI LỢN NÁI. CÁC CON NÁI NÀY CẦN PHỐI GIỐNG, NHƯNG CẢ LÀNG CHỈ CÓ MỘT HỘ NHÀ CÔ ĐỐP NUÔI LỢN ĐỰC VÀ HÀNG NGÀY CHỞ TRÊN XE KÉO ĐI PHỐI GIỐNG CHO LỢN MÁI ĐỂ LẤY TIỀN. NHÀ ĐỐP NUÔI NHIỀU ĐỰC: CON ĐỰC TRẮNG, CON ĐỰC ĐEN, CON ĐỰC LANG, CON ĐỰC MÓNG CÁI... CON NÀO KHẺO NHẨY ĐƯỢC NHIỀU CON NÁI THÌ ĐƯỢC KHEN LÀ GIỐNG ĐẮT HÀNG, NHẢY MỘT LẦN LÀ ĐẬU ĐƯỢC KHEN LÀ GIỐNG CÓ UY TÍN... THẾ ĐẤY !
RépondreSupprimerTHẾ ĐẤY ! CÓ GÌ TỞM ĐÂU NHỮNG CON LỢN ĐỰC NHÀ MẸ ĐỐP ?
Supprimer